“Các bác đến chơi với tôi ạ…”, hai bàn tay tật nguyền với những ngón tay nhăn nheo co quắp, run rẩy chống thanh tre khô, cụ Vần khó nhọc lê đôi chân cũng bị tật, với những ngón chân biến dạng cong queo ra chào khách. Rồi cụ chỉ về phía cái giường ọp ẹp ở gian bên cạnh, trên giường chứa đủ thứ linh tinh…, quần áo chăn chiếu bừa bộn, nói với chúng tôi: “Các bác ngồi tạm đây, nhà chẳng có ghế, nhưng chỉ 2 bác ngồi thôi, không là nó sập mất…”. Nói rồi cụ ôm chặt hai bàn tay tàn tật vào nhau, nhìn đăm đăm xuống nền nhà ẩm mốc, ứa nước mắt. Một khoảng lặng bao trùm không gian, có lẽ hồi ức về cuộc đời cơ cực, sóng gió đang ùa về đầy ắp tâm trí cụ.
Cụ Đình mất, thương mẹ, anh Doanh dời quê vào Đắc Lắc làm ăn với hy vọng có tiền gửi về nuôi mẹ, nuôi em. Nhưng tâm nguyện báo hiếu chưa thành thì anh ngã bệnh. Do nhiều năm lao động cực nhọc, lăn lội nơi rừng thiêng nước độc đã khiến anh bị mắc lao phổi nặng và rồi từ đó cụ Vần cũng không còn tin tức gì của con trai nữa. Người mẹ già khốn khổ ở quê nhà chỉ biết khóc, những lúc nghĩ đến con trai cụ Vần đem những lá thư cũ của anh Doanh ra nhờ hàng xóm đọc giúp cho đỡ nhớ.
Một lần nữa tai họa lại giáng xuống những con người bất hạnh, và đẩy họ vào bước đường cùng. Tháng 5 vừa rồi, sau mấy ngày mưa gió không đi xin được khiến cả nhà phải ăn rau dại bòn mót ở vườn và củ chuối trừ bữa, dù chưa khỏi ốm chị Miền vẫn gắng gượng khoác lên mình mảnh áo mưa rách, đi ra chợ huyện xin ăn. Mệt, đói lả, lại bị dính mưa, tối mịt hôm đó chị mới mò về đến cửa nhà thì gục xuống mê man bất tỉnh.
Nghe thấy kêu tiếng khóc thảm thiết của cụ Vần, bà con hàng xóm đội mưa chạy sang thấy sự tình, bèn cấp tốc đưa chị đi bệnh viện cấp cứu. Chị bị cảm biến chứng khiến liệt toàn thân, số tiền bà con hàng xóm cùng chính quyền xã quyên góp hơn chục triệu đồng chỉ đủ cho chị Miền nằm viện được mươi ngày, dù đã được miễn giảm tiền viện phí. Không còn cách nào khác mọi người phải đưa chị về nhà, rồi hàng xóm thay nhau chăm sóc chị.
Anh Thạch Khánh Hoàn bí thư đảng ủy xã Vĩnh Hồng cho biết: “Tôi chưa thấy ai khổ như nhà cụ Vần, mẹ tật nguyền, con nằm liệt, cháu nhỏ phải nghỉ học. Các anh em con cháu cụ, người thì đã mất, người ở xa, người gần cũng nghèo khó chẳng giúp đỡ được gì. Chính quyền địa phương cũng đã cố gắng làm cho cụ được mái nhà tình nghĩa che mưa che nắng, nhưng gia đình cụ vẫn rất khó khăn và thường xuyên bị đói. Qua đây tôi cũng rất mong muốn kính nhờ quý báo cùng các nhà hảo tâm giúp đỡ hoàn cảnh cụ.”
Nắm chặt đôi tay co quắp của cụ, tôi khẽ hỏi: “Bây giờ cụ có mong muốn gì ạ?”, “Tôi mong được một bữa cơm no, mong có tí tiền cho em nó đến bệnh viện, cho thằng cháu được đến trường…”,giọng run rẩy cụ trả lời. Từ 2 hốc mắt sâu thẳm của cụ, chắt ra 2 giọt nước lăn nhanh trên 2 gò má già nua teo tóp. Cụ đã khóc, nhưng không còn nước mắt để rơi, bởi lẽ cuộc đời quá ư bất hạnh đã lấy đi hết mọi thứ của cụ, đến cả những giọt nước mắt cuối cùng.
Mọi sự giúp đỡ từ các nhà hảo tâm xin liên hệ:
Cụ Vần, 78 tuổi, thôn Lý Đông, xã Vĩnh Hồng, huyện Bình Giang, tỉnh Hải Dương.